Review sách Toái ngọc đầu châu
- Ngõ Sách
- 13 thg 5
- 5 phút đọc
Toái ngọc đầu châu
Tác giả:Bắc Nam
Thể loại: tiểu thuyết tình cảm, dân quốc


Truyện được mở ra trong một bối cảnh có chút gì đó của hiện đại nhưng lại vừa mang gì đó của một chút xưa cũ. Giống như cái cái cổ điển nằm trong lòng cái hiện đại. “Nhà họ Đinh có tay nghề cổ truyền, chạm ngọc khắc đá, là độc nhất vô nhị trong thành phố.” Mở cửa lâu đời, tuy là đã từng đóng cửa trong giai đoạn “đặc thù”, sau nhiều lần phát triển còn giữ lại được ba cửa hàng Ngọc Tiêu Ký. Nhà họ Đinh có quy định, người nào có tài thì người đó nắm giữ gia đình, vì thế trong đám cháu của Đinh gia lần này, Đinh Hán Bạch không chỉ là anh cả mà hắn còn có cả tài hoa, tài năng hơn người, thiên phú dị bẩm.
Đinh Hán Bạch, tên thật là Đinh Ngũ Vân, nhưng vì cha hắn thấy hắn có bộc lộ tài hoa của mình mà bắt đầu đổi tên cho hắn thành Hán Bạch, trong Hán Bạch ngọc là một loại đá ngọc cao cấp. Tính cách của Đinh Hán Bạch phải nói là một người cực kỳ độc miệng, từ trước đến giờ hắn chẳng biết nể nang ai, tính tình thì kiêu ngạo, tiêu tiền như nước, chỉ cần cái mình thích là nhất định phải có cho bằng được, nhưng ai kêu nhà họ Đinh lại có cái quy định “ai cừ khôi người đó làm lão đại” làm chi, hắn giỏi, cho nên hắn có vốn để kiêu ngạo, có vốn để nói chuyện chẳng cần nể nang ai. Và hơn thế nữa, Đinh Hán Bạch là kẻ có tham vọng, nếu như quản lý Ngọc Tiêu Ký là trách nhiệm mà hắn phải gánh vác thì xây dựng “thành đồ cổ” lại chính là mục tiêu của cuộc đời hắn.
Sau khi cha của Đinh Hán Bạch - Đinh Duyên Thọ đi một chuyến về Dương Châu dự tang lễ của một người bạn thân, trở lại thì ông lại mang theo một đứa trẻ về. Do được người quá cố ủy thác nên Đinh Duyên Thọ nhận Kỷ Thận Ngữ vừa làm đồ đệ vừa làm con trai nuôi dẫn đến sự bất bình của lũ trẻ trong nhà.
Kỷ Thận Ngữ, trong “cẩn ngôn thận ngữ”, hay còn gọi là Kỷ Trân Châu, mang tiếng là học trò của Kỷ Phương Hứa nhưng thực chất lại chính là đứa con ngoài giá thú của Kỷ Phương Hứa. Ngày vừa mới làm xong lễ tang cho Kỷ Phương Hứa cậu liền bị đuổi ra khỏi nhà, được Đinh Duyên Thọ nhận được sự ủy thác mà đem về phương Bắc nuôi, nhận làm con nuôi, đồ đệ. Ngày đầu tiên mới đến, cậu chỉ có ba rương hành lý chứa toàn bộ tài sản mình tích góp suốt từ ngày đi học nghề tới giờ, do từ nhỏ cậu đã sống trong sự chán ghét của vợ thầy, nên cậu rất nhạy cảm mà biết được rằng hình như nhưng người đồng trang lứa trong ngôi nhà này không thích cậu. Bởi vậy trong lần kiểm tra đầu tiên của Đinh Hán Bạch dành cho cậu, cậu bèn che giấu đi tài nghệ của mình, làm một kẻ “bùn nhão không trét được tường” để tránh đi những ánh mắt ghen tị của các sư ca.
Mà Đinh Hán Bạch, hắn chính là có gì nói nấy, không bao giờ để bản thân mình chịu thiệt và hắn cũng chính là người rất biết thưởng thức tài hòa, chán ghét kẻ vô dụng, mà biểu hiện của đệ “nhảy ra giữa đường” này tất nhiên chính là đã chạm vào chỗ ngứa của hắn, hắn càng khinh thường người sư đệ này hơn nữa. Nhưng mà khinh thường thì khinh thường, ghét bỏ thì ghét bỏ, chủ gia đình vẫn là cha hắn, nên cha hắn đã phân cho “ngũ đệ” ở trong viện của hắn ngay tại gian phòng sát vách, bắt đầu một mối quan hệ “oan gia sát vách”, ghét nhau nhưng lại ngày nào cũng nhìn thấy nhau.
Khi hai người sống chung với nhau, mỗi người đều có sự kiêu ngạo riêng của mình, nếu Đinh Hán Bạch là kẻ lồ lộ ra sự kiêu ngạo thì Kỷ Thận Ngôn lại chính là kẻ kiêu ngạo ngầm, một người thì ghét bỏ người vô dụng, còn một người lại khinh thường sự tự cao tự đại, tài năng chưa rõ rõ của người kia. Nhưng sau khi chính mắt thấy Đinh Hán Bạch bộ lộ tài năng của mình thì Thận Ngôn mới thực sự khâm phục tài hoa của Hán Bạch. Còn Đinh Hán Bạch sau khi biết Trân Châu chính là bột trân châu chứ không phải là “bùn loãng” thì mới thay đổi cách nhìn đối với cậu.
Đinh Hán Bạch thực ra là một người “khẩu xà tâm phật”, miệng mồm của hắn không chịu thua ai nhưng hắn lại chính là người anh cả trong cả một gia tộc, làm việc không thẹn với lương tâm, việc hắn làm thì hắn chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm. Chẳng hạn như việc đã bỏ quên Kỷ Trân Châu ở trường quên đón cậu về thì hắn sẽ lo lắng cậu đi lạc mà tìm kiếm cậu, khi cậu bị thương thì hắn cẩn trọng chăm sóc cậu,...dần dần cậu xem hắn như là một người đáng tin tưởng nhất trong nhà.
Cũng giống như văn án đã nhắc đến, một người là chuyên gia giám định đồ giả, còn một người thì chính là chuyên gia phục chế đồ cổ, cả hai người đều là những thiên tài trong việc điêu khắc ngọc. Đinh Hán Bạch thì bái “Mắt Quỷ”,chuyên gia giám định, làm sư phụ, con người kia thì bái “Tay Quỷ”,chuyên gia làm đồ giả cổ, làm sư phụ. “Trương mù” và “Lương sáu ngón” ở trong giới chính là kẻ thù một mất một còn, một người là khiên thì người kia sẽ là kiếm, Lương Hạc Thừa và Trương Tư Niên đấu đá cả đời, cũng xem như là đôi là tri kỷ, lúc người này qua đời thì người kia đến viếng, đập vỡ biết bao nhiêu món đồ cổ đắt đỏ để bái tế người kia
Về phần tình cảm của Đinh Hán Bạch và Kỷ Trân Châu truyện được việc trong thời kỳ hòa bình đất nước Trung Quốc đang bắt đầu cho công cuộc phát triển, cho nên việc nam nam yêu nhau thì chính là một việc cấm kỵ, một sai lầm, một nỗi ô nhục cho nên tình yêu của hai người họ ngọt ngào nhưng cũng vấp phải sự phản đối của cha mẹ
Comments