top of page

Review sách Hồ Điệp Và Kình Ngư

Hồ Điệp Và Kình Ngư

Tác giả: Tuế Kiến

Thể loại: tiểu thuyết tình cảm nước ngoài, SE



Hồ Điệp là một vận động viên trượt băng nghệ thuật. Năm 11 tuổi cô theo mẹ tới Los Angeles huấn luyện, bắt đầu từ năm 14 tuổi lần đầu tiên tham gia thi đấu cho tới năm 17 tuổi, cô giành được vô số hạng nhất và huy chương vàng tại các cuộc thi đấu trong nước và quốc tế. Vào lúc tài năng tỏa sáng nhất, vào khi tuổi trẻ rực rỡ nhất, vào mùa đông năm 16 tuổi ấy, Hồ Điệp được chẩn đoán mắc ung thư hạch không Hogdkin.

Kể từ đó, những ngày tháng còn lại của Hồ Điệp trải qua nhàm chán trên giường bệnh, và ngập tràn trong thuốc men. Cô gái nhỏ thậm chí còn chưa vượt qua được một phần ba cuộc đời, làm sao có thể không sợ chết? Nhưng cô cũng chỉ có thể học cách trở nên dũng cảm và lạc quan, mạnh mẽ đón nhận mọi điều xảy ra, vì cô không muốn ba mẹ phải lo lắng. Cho đến một chiều ngắm mặt trời lặn, Hồ Điệp vô tình ngã xuống biển, thế nhưng cô không hề vùng vẫy, lúc bấy giờ chỉ có ý nghĩ thôi thì cứ chết trong biển như vậy.

“Nhưng chính vào thời khắc ấy, chú bướm đã gặp được cá voi của biển cả.”

“Chú cá voi sống dưới biển sâu, vào một lần tình cờ nọ, chú ta đã cứu một cô bướm nhỏ bị nước biển làm ướt cánh.”

Chú cá voi đó chính là Kinh Du, một vận động viên bơi lội đã từng giành được vô số giải thưởng. Năm 2016, Kinh Du giải nghệ do chấn thương bả vai trong quá khứ và cũng do sự ra đi của những người anh thương yêu nhất.

 Biển Dung Thành là nơi hai người họ lần đầu gặp gỡ. Hồ Điệp được anh cứu sống nhưng trong tình trạng hôn mê, do đó không hề biết người cứu mình là ai, sau này dựa vào chiếc mũ anh để quên lại mới biết tên anh là “Jingyu”, cô đặt biệt hiệu là Kình Ngư. Hồ Điệp đến bờ biển ngắm mặt trời lặn mỗi ngày, giờ đây có thêm một nhiệm vụ nữa đó là tìm người. Nhưng mãi đến trước mùa mưa kế tiếp, cô vẫn không tìm được “Kình Ngư” ấy.

Hồ Điệp đợi mãi đợi mãi, rốt cuộc vào một chiều nọ trên bãi biển ấy cũng gặp được Kinh Du. Họ làm quen, kết bạn và trò chuyện với nhau nhiều hơn. Cùng ở ngưỡng tuổi mười bảy mười tám, cùng chung cảnh ngộ đó là chẳng thể nào tiếp tục theo đuổi thứ mình yêu thích nữa, chàng trai và cô gái đơn thuần bầu bạn, tâm sự với đối phương về những chuyện thường ngày.

Nơi mùa hạ đến cùng với cái mát mẻ của gió biển Dung Thành, họ đã thân quen với đối phương tới mức khó lòng phân biệt đó là tình bạn, tình thân, hay là tình yêu? Hồ Điệp thường đến nhà anh chơi, tham gia vào cuộc vui cùng những người bạn thân nhất của anh. Thỉnh thoảng Kinh Du cũng sẽ đến bệnh viện thăm cô, trò chuyện cùng cô. Họ đã chậm rãi tiến vào cuộc sống của đối phương như thế.

Vì cuộc đời là hữu hạn, nên trước khi sinh mệnh ngắn ngủi của mình kết thúc, Hồ Điệp muốn làm điều gì đó cho anh, cô muốn thử xem bản thân có thể cứu được anh - chú cá voi đang mắc cạn này hay không. Vì vậy Hồ Điệp âm thầm lập ra một kế hoạch mang tên giải cứu cá voi. Cô cũng giống như Kinh Du, đã từng hèn yếu, nhát gan, không dám đối mặt với thất bại, nhưng cô không muốn anh trốn tránh thực tại và cứ mãi phí hoài tuổi xuân để chìm sâu trong những bi thương đau khổ đó. Hồ Điệp muốn cho anh biết rằng, Kinh Du đã rất xuất sắc rồi, bố mẹ anh ra đi do bệnh và tai nạn cũng không phải lỗi của anh, và họ cũng không hề muốn nhìn thấy anh tự dằn vặt bản thân như thế, hơn hết là tất cả mọi người xung quanh, bố mẹ, cô chú đồng nghiệp của bố anh, bạn bè, đồng đội, và huấn luyện viên yêu thương và tự hào về anh rất nhiều, nhiều hơn cả anh nghĩ.

Và cuộc đời vốn cô độc của cá voi Kinh Du tưởng như đã định sẵn kết cục, giây phút chú bướm vô tình xông vào tần số của anh, đó là phút giây đẹp nhất cuộc đời anh. “Một chú bướm tình cờ vẫy cánh trong rừng nhiệt đới Amazon có thể gây ra một trận bão lớn tại bang Texas Mỹ hai tuần sau đó.” Chú bướm này đã vượt qua cả bãi bể nương dâu để đi đến một vùng biển, có lẽ đã thật sự cứu được chú cá voi mắc cạn ấy.

“Ai đến cứu rỗi linh hồn đã gục ngã

Mỗi lần trông thấy em, lòng bình tĩnh khôn tả,

Giống như con bướm bay qua đống hoang tàn.

Anh được sống lại và tìm về sự dũng cảm.”

“Ai đến cứu rỗi linh hồn đã gục ngã.

Là con bướm, cũng là Hồ Điệp.”

Hồ Điệp từng nói cô không muốn bị bệnh, không muốn uống thuốc, không muốn ba mẹ buồn lòng. Cô muốn trở lại sân băng. Cuối cùng khi ước nguyện đã thực hiện được nhờ bố mẹ và Kinh Du, sinh mệnh ngắn ngủi kết thúc, Hồ Điệp lại rời xa nhân thế. Kinh Du từng nhiều lần cầu xin một kỳ tích xảy ra, nhưng ông trời vẫn nhẫn tâm tước đoạt đi sự tốt đẹp duy nhất còn sót lại trong đời anh.

Bởi vì, kỳ tích chỉ xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

“Trời sẽ không sáng”

“Chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.”

Dù cô từng nhắn nhủ rằng cô vẫn luôn ở đây, có thể là ngọn cỏ nhỏ ven đường, là cây đại thụ cao chọc trời, là cơn mưa anh đắm chìm vào, cô là đám mây cạnh mặt trời, cũng có thể là vì sao cạnh mặt trăng, cô mong anh hãy mang ước mơ của cả hai cố gắng bơi về phía trước, vì nơi vạch đích cô vẫn chờ, nhưng cuối cùng Kinh Du cũng không thể thực hiện trọn vẹn lời hứa với cô, và biển cả- nơi đem đến nhiều vinh quang rực rỡ cho Kinh Du cũng chính là nơi đưa anh đến với Hồ Điệp, dù là ở thế giới bên này hay thế giới bên kia.

“Bươm buớm chết đi ngày giữa hạ

Cá voi đắm mình dưới biển sâu.”


Comments


bottom of page